Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

Nhạc kịch ‘La Bohème’ và chuyện tình da diết dưới ánh trăng

Vở Opera tối 10/4 đưa khán giả bước vào không gian xanh dịu như ánh trăng mà ở đó có sự nồng nàn, bồng bột, tha thiết và cả đau đớn hoài nghi dai dẳng về tình yêu.

Tối 10/4, vở Opera kinh điển La Bohème ra mắt khán giả thủ đô trong chương trình Hennessy Concert kỷ niệm năm thứ 20. Toàn bộ dàn nhạc, ca sĩ đến từ Australia hát tiếng Italy và kể một câu chuyện tình lấy bối cảnh Paris hoa lệ của nước Pháp.
Nàng Mimì và chàng Rodolfo.
Một màn hình led cao rộng đặt sâu phía trong sân khấu Nhà Hát Lớn. Trên đó, những hình ảnh được tiết chế cả về độ động lẫn màu sắc. Paris hiện lên với hình ảnh tháp Eiffel khi xa khi gần, sông Seine với đoạn cầu bắc ngang mà ai đi qua cũng nhớ, những hình dung về khu nghệ sĩ mà không rõ địa chỉ, chỉ biết nó gần với sông Seine. Các hình ảnh đều giống thật song lại được phủ lên một chút mơ hồ của hội họa. Thiết kế sân khấu đã tiết chế sự phô diễn của công nghệ để trở thành cái nền êm dịu cho cuộc tình La Bohème từ khi chàng thi sĩ Rodolfo gặp cô hàng xóm Mimì trong bóng tối và nến chợt tắt.

Nhân vật Mimì được xây dựng với hình tượng ngây thơ và cao thượng. Mỗi khi cô vươn tay để nói về giấc mơ trồng nhiều hoa, thêu nhiều lá, từ cả giọng hát và ngôn ngữ cơ thể, Mimì trở nên mềm mại như một cành hồng bên cạnh nét lãng mạn nhưng chân thành của Rodolfo. Trên sân khấu, họ tự định danh mình thành một cặp trời sinh. Đặc biệt, trong cảnh cuối, Mimì biết  mình sắp lìa đời nhưng vẫn có những nét gượng tươi vui. “Các anh hãy lại gần tôi. Hãy cười”, nàng hát. Điều đó khiến cái kết tác phẩm dù buồn vẫn ánh lên sự khao khát sống, cũng như nét náo nhiệt khó tả của thành thị công nghiệp.

Bị lòng ghen tuông của người yêu đẩy đi, trở về rồi chết, Mimì như một xác tín cho lựa chọn tình yêu và giá trị tinh thần. Cái chết của cô cuối vở diễn đau buồn nhưng mang lại cho công chúng niềm tin vào tình yêu, với biểu tượng ánh trăng xanh dịu. Ánh trăng trải dài suốt vở diễn, đổi màu ở cuối vở thành vàng nhưng sự êm dịu thì không hề suy chuyển. Những lời tự sự tha thiết của đôi tình nhân cuối vở về tình yêu như đại dương, về vẻ đẹp như rạng đông của họ. Khi yêu, dù dưới mưa tuyết hay trong căn phòng áp mái lạnh toát, họ vẫn hát như dưới khung cảnh ánh trăng ấm áp, hiền hòa.
Nàng Musetta kiêu kỳ, quyến rũ.
Trong khi đó, Musetta của Lorina Gore trong bộ váy ánh bạc làm sáng bừng sân khấu khi chống tay ngang hông và hát về sự quyến rũ của mình. Cô đẩy hông sang hai bên, múa tay như rắn theo cách nữ tính. Những động tác ngạo nghễ ấy khiến các chàng trai dễ xao động. Khi đạo diễn để các cậu bồi bàn ngây ra tưởng ngất đi trước nàng, khán giả cười ồ lên. Sự quyến rũ định danh nàng như một người ham vật chất nhưng lại chỉ dành nhan sắc cho người mình yêu.

Khi hai giọng nam cao, nữ cao của Ji-Min Park, Natalie Aroyan hòa nhau trong lời yêu “Đêm nay có ánh trăng, trên cao kia ánh trăng là hàng xóm gần nhất của chúng ta” thì trên nền trời xanh tối có những vì sao như chấm nhỏ. Tháp Eiffel nhỏ xíu đứng yên để thi thoảng lại có ngôi sao xẹt qua. Khi những người bạn thân cùng nhau đi chơi và hát ca, ngọn tháp được phóng to dần trong điệu nhạc như những bước chân để chuyển cảnh.
Dàn diễn viên của Nhà hát kịch Australia trên sân khấu Nhà Hát Lớn tối 10/4.
Có tới ba người tham gia việc chuyển cảnh, chuyển sáng, chuyển không gian. Đạo diễn sân khấu Matthew Barclay là người dàn dựng. Với không gian xanh đen thẳm sâu của màu trời trên video, không gian sân khấu cũng được phả màu xanh dịu từ trần xuống. Những lúc vui và muốn tạo điểm nhấn, một luồng đèn rọi lớn lại soi từ bên hông sân khấu như đón những nhân vật cứ ra vào liên tục. Không khí Giáng sinh được tái hiện với luồng sáng lớn như tỏa ra để đón Ông già Noel (phiên bản Opera gốc là ông già bán đồ chơi). Ánh sáng buồn cứa lòng trong sắc vàng nhấn vào chiếc giường lâm chung của Mimì, xung quanh những vùng sáng ven lại yếu ớt.

Vở diễn giống như một bài ca về tình yêu của người trẻ. Họ gặp nhau trong đói nghèo ở thành thị, dưới ánh trăng. Dù bao đêm trăng qua đi, họ vẫn khao khát về đôi mắt xanh, mái tóc màu sẫm của nhau. Ánh trăng ấy xuyên qua sự lạnh lẽo, ảm đạm của tuyết rơi thật mau để nhường chỗ cho sức sống bừng bừng, khao khát yêu thương tỏa ra từ nhân vật, qua giọng hát, tiếng bước chân của những điệu nhảy lẫn những giằng xé họ phải trải qua khi lựa chọn tình yêu và vị lợi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét